BỐN NGƯỜI BẤT TỬ Chương 18: Thay đổi trận pháp

“Cậu có biện pháp nào không?” Junis hỏi.

Thương Trạch khẽ gật đầu, ánh mắt tiếp tục nhìn xuống dưới cần câu.

"Có, chúng ta thỏa thuận nhé. Sau khi cô ra ngoài, cô sẽ giúp tôi giấu đi huyết thống ác thú. Tôi sẽ giúp cô một việc."

"Không cần đâu, thân phận của tôi có vấn đề, nhưng Pavos không có cách nào giúp tôi, nhưng cậu, kẻ đã giết gia tộc Merry thì không sợ báo thù sao?"

Junis khoanh tay trước ngực và nhìn theo bóng lưng của Thương Trạch mỉm cười.

"Nếu cậu sẵn sàng hợp tác với tôi, tôi có thể suy nghĩ việc bảo vệ sự an toàn cho cậu"

"Trả thù? Thế thì cô phải tìm tôi trước. Cả đời này tôi sẽ không đi ra ngoài, ở đây không thiếu oxy, dưới nước có đồ ăn, ở bên cạnh còn có cô gái xinh đẹp làm bạn, không tốt hơn sao?"

"Dừng lại, cậu là người không có dũng khí. Tôi tưởng cậu là người dũng cảm dám chống lại kẻ quyền quý lộng hành. Hóa ra cậu chỉ là một người hùa theo bọn chúng."

"Đúng vậy, chỉ có cô làm bạn với tôi, dù có thiếu một chút dũng khí thì cũng chẳng sao, đó mới chính là chính nghĩa."

Thương Trạch nghiêm túc gật đầu.

“Cậu, hừm, tôi không quen bộ dạng cậu như vậy.” Junis tức giận quay đầu lại.

"Đừng hiểu sai ý tôi, ý tôi là đồng bọn đã chống lại thế lực ... Không đúng, đồng chí chứ"

“Còn đồng chí sao, nếu như thật sự có nhiều người cùng chí hướng như thế thì tôi đã bị bọn họ trấn áp họ từ lâu rồi.” Junis đảo mắt nhìn Thương Trạch.

"Cho dù là hợp tác với nhau, cũng sẽ có ngày họ giết cậu"

Đôi mắt Thương Trạch vụt sáng lên, cậu ta vung mạnh cây sào trúc, mười mấy con nhím mực gai đỏ đang bò trên dải lụa.

"Ồ, đã cắn câu rồi, đã đến lúc nấu ăn"

“Hừm, điều đó cũng sẽ giết cậu trước.” Junis tỏ vẻ khinh thường.

Ở trên sống mũi dài của bức tượng, mấy cái sào trúc được buộc thành giá nướng, bên dưới là ngọn lửa do các lưỡi dao trúc cọ vào nhau, gai đỏ của loài nhím mực bị tước bỏ hoàn toàn. Thịt đã được nướng chín, tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, nếu rắc thêm ít rau thìa là thì ngon không thể cưỡng lại được.

“Không hổ là nướng bằng Thần trúc, nhiệt độ nóng tăng cao như vậy.” Ánh mắt Thương Trạch lóe lên.

“Các bạn cùng lớp khác muốn xem Thần trúc đó, hoặc vì tò mò, hoặc chỉ để thử vận ​​may để phá vỡ bí mật của cổ vật, cậu đang làm gì vậy?” Junis ngồi bên cạnh đống thịt nướng và hất cằm lên nhìn Thương Trạch.

"Cậu ăn đi tôi sẽ nói cho cậu biết"

Thương Trạch cắm một chiếc dao trúc vào miếng thịt và đưa cho Junis.

Cô đột nhiên tránh về phía sau, mặt đầy vẻ hiềm nghi: "Cầm lấy đi, không hỏi thì thôi."

“Cần ít nhất bốn ngày để phá vỡ thế trận, cậu có chắc mình sẽ không ăn một miếng nào không?” Thương Trạch nhíu mày hỏi.

"Hừ hừ"

Junis ương ngạnh quay đầu lại, nhưng thân thể rất thành thật, giật lấy thanh trúc trên tay Thương Trạch, nhắm mắt lại, dùng sức xé ra một miếng, rất miễn cưỡng.

"Cắn cái gì thế, tôi muốn một nửa"

Cô ấy thật sự là một đàn chị khoá trên kiên quyết, Thương Trạch nghĩ khá buồn cười và cũng khá khâm phục, vừa nghĩ cậu ta vừa cắn một miếng thịt, cô gắng nhịn để không bật lên tiếng cười, nhưng lại cảm thấy không đúng, sợ bị cô ấy nghe thấy lại xô đổ giá thịt nướng của mình.

Thương Trạch nuốt chửng một miếng thịt nướng, chỉ bằng cách này cậu ta mới có thể giữ cho mình không để lộ bất kỳ biểu cảm nào.

Cậu ta lén lút liếc nhìn Junis, cô ấy đã không còn dáng vẻ rụt rè với món ăn này nữa, và dường như có tia lửa đập vào trong đôi mắt xanh, cô ấy bắt đầu biểu lộ sự háu ăn.

Khi thịt nướng trên giá được ăn sạch hoàn toàn, cô hơi vươn người ra, dáng vẻ trông đặc biệt quyến rũ dưới ánh lửa.

Điều này khiến Thương Trạch nhớ lại cách cô ấy đã “trượng nghĩa” giúp mình thoát khỏi  sự vây giáp của Văn phòng thám tử trong phòng học, dáng vẻ này khác hoàn toàn với Junis dữ dội và lạnh lùng vừa rồi.

Tâm tư của con gái quả là khó nắm bắt.

Đừng để bị lừa bởi vẻ bề ngoài, hãy dựa vào lý trí và logic để phán đoán hành vi và suy nghĩ của một người, không nên tự phụ.

Cậu ta hiểu rõ người chị khoá trên ở trước mặt này, cho dù là đại diện cho thế lực nào, vì mục đích gì, hành vi như thế nào, Thương Trạch đều không thể dễ dàng tin được.

"Ăn nhanh rồi cùng nhau đột phá thế trận đi" Thương Trạch nói.

Không, cậu tự làm đi, tôi sẽ nghỉ ngơi trước.” Junis tỏ vẻ buồn ngủ rồi nằm xuống.

Thương Trạch nghĩ rằng cô gái này chắc sẽ không còn ôm mối hận nữa, và tự trách mình tại sao không nói cho cô ấy biết lý mình lại đi tìm Thần trúc?

"Trận pháp này rất cổ quái, phía trên..."

“Cô gái này bây giờ không muốn biết.” Junis xoay người ôm đầu, sốt ruột xua tay, như không muốn trả lời.

"Rất nhiều hoa văn bên trên đã bị mờ. Nếu muốn thoát ra ngoài, có thể vẽ lại những hoa văn mờ này."

Không chút do dự, Thương Trạch tiếp tục giải thích, đồng thời co chân vụt nhảy lên,  tới trước mắt của bức tượng, ấn tay vào đồng tử, từ từ truyền năng lượng vào.

Lúc này, bức tường và trần nhà xung quanh cung điện bắt đầu lấp lánh ánh sáng trắng, các hoa văn từ đơn giản đến phức tạp hiện ra từ các bức tường và trở nên rõ ràng.

Bức tượng này là trung tâm điều khiển không gian.

Junis đang nằm nghiêng, hé mắt và cau mày: "Cậu muốn sửa đổi hoạ tiết của thế trận sao?"

"Miễn là đạt được hiệu quả như mong muốn, đương nhiên chúng ta có thể dịch chuyển nó rồi thoát ra ngoài", Thương Trạch nói.

“Ít nhất là có hàng vạn kiểu hoa văn, cậu định sửa cả đời à?” Junis ngạc nhiên ngồi dậy.

“Không cần.” Thương Trạch khẽ mỉm cười.

Junis lắc đầu, nằm trở lại vị trí cũ và bắt đầu mơ tưởng về việc liệu mình có thực sự ở lại đây suốt đời hay không. Mình đã nằm vùng ở Pavos đúng một năm, cuối cùng cũng tìm được điều mình muốn, nhưng lại bị mắc kẹt ở đây.

Nếu cô không thể thoát ra ngoài, trong lòng cô đã dự định một phương án cuối cùng là liều mạng phá huỷ mê cung cổ xưa quý giá này và đưa tên ngốc Thương Trạch ra ngoài.

"Tôi tưởng cậu có cách, nhưng tôi thật ngây thơ, sửa đổi hoa văn hình vẽ sao? Trừ khi có phép màu ..."

Trong khi cô đang lẩm bẩm một mình, hoa văn phía trên bức tường đá đột nhiên lóe lên ánh sáng trắng!

“Cứu!” Một tiếng hét dài vang lên, cắt ngang sự tĩnh lặng trong đại sảnh của cung điện.

Hai người cùng ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy một chàng trai mặc đồng phục màu trắng của học viện từ trên trời rơi xuống trên không trung, cách pho tượng không xa, sắp rơi xuống nước chứa đầy nhím mực gai đỏ!

Vào đúng thời khắc nguy cấp, lưỡi dao trúc từ bức tượng bay ra quấn quanh người chàng trai, người đàn ông này vội vàng nắm lấy dao trúc và kinh hãi nhìn xuống: "Đây, đây là những con quái thú gì vậy!"

Cậu ta cảm thấy lạnh sống lưng, nuốt nước bọt không ngừng, nếu như cậu ta ngã xuống, đừng nói là cậu ta, ngay cả Đại kiện tướng cấp B sớm muộn gì cũng bị lũ quái thú này gặm nhấm.

"Swar?"

Từ trên cao nhìn xuống, Thương Trạch khá kinh ngạc, thật bất ngờ, trong lòng cảm thấy mừng thầm, tên nhóc này bỗng nhiên cũng ở đây sao, đúng là “oan gia ngõ hẹp”.

Có vẻ như trước đây cậu ta đã ở trong không gian ở tầng trên của đại sảnh cung điện này, vừa mới sửa đổi hoa văn của trận pháp, cậu ta đã bất ngờ rơi xuống.

Chỉ là ... dường như là một chiều, chỉ có thể đi vào, không thể thoát ra ngoài.

"Thương Trạch, là tên tiểu tử cậu sao, vừa rồi cậu làm chuyện quái gì thể!"

Vừa rồi Swar vẫn còn đang bàng hoàng, nhưng sau đó nét mặt của cậu ta đã thay đổi tức giận gầm lên, nghĩ rằng nếu như không phải vì Thương Trạch, mình cũng không rơi vào bước đường như thế này.

"Mau kéo tôi lên, nếu không..."

“Nếu không?” Thương Trạch chỉ cảm thấy khá buồn cười, “Lúc này, ngươi còn uy hiếp ta quả thật là thông minh.”

"Ối, ối, cậu đang làm gì vậy?"

FILAB
Twitter:@FOURIMMORTALS
Discord:http://discord.gg/filab
Subscribe to FILAB Official
Receive the latest updates directly to your inbox.
Mint this entry as an NFT to add it to your collection.
Verification
This entry has been permanently stored onchain and signed by its creator.